Giới thiệu sách
Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 6.5 - Bản Đặc Biệt
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Lễ hội văn hoá kết thúc với những dư vị đắng ngắt! Hachiman trở thành cái gai trong mắt toàn trường, còn Sagami thì ngày càng trở nên phiền phức hơn. Bầu không khí trong lớp học trở nên tồi tệ, điều ấy đã khiến “nữ vương” cảm thấy chướng mắt.
Đồng thời, cô Hiratsuka cũng nảy ra ý tưởng về hòm tư vấn email xuyên tỉnh Chiba, giao cho CLB Tình nguyện xử lý những yêu cầu tư vấn tâm lý trực tuyến trong phạm vi tỉnh Chiba. Hachiman lại ngập đầu trong công việc. Nhưng đấy chưa phải là tất cả!
Chị hội trưởng Shiromeguri Meguri xuất hiện tại phòng CLB để gửi yêu cầu cùng tổ chức một hội thao đáng nhớ. Tuy nhiên, dù rất sát thời gian hội thao diễn ra nhưng vị trí trưởng Ban tổ chức vẫn khuyết. Cùng lúc ấy, một yêu cầu mới được gửi tới CLB Tình nguyện về trường hợp của Sagami. Yukinoshita, Yui và Hachiman đã quyết định sẽ thuyết phục Sagami tiếp tục đảm nhiệm vai trò Trưởng Ban tổ chức hội thao, một mũi tên trúng hai đích.
Vậy nhưng, rắc rối nảy sinh đến từ những nhân vật không ngờ, khiến cho quá trình chuẩn bị bị trễ nải rất nhiều. Những cô cậu ấy sẽ thành công vượt qua thử thách và trưởng thành hơn, hay sẽ bị tụt dốc bởi những sai lầm của tuổi thanh xuân?
Tập 6.5 “Vậy nên, lễ hội của họ vẫn chưa kết thúc” đi kèm với Bonus track “Khi ánh nến Giáng sinh đung đưa lay động” rất được mong chờ!
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi
Ponkan 8
Đến mùa nằm dưới bàn sưởi ăn kem rồi
Bố cục sách:
Chương 1: Một lần nữa, cô Hiratsuka lại đưa ra mệnh lệnh mới
Chương 2: Bây giờ, chúng tôi lại tình cờ gặp chị Shiromeguri Meguri
Chương 3: Đúng như dự đoán, Sagami Minami vẫn chẳng thay đổi gì cả
Chương 4: Yukinoshita Yukino vẫn tiếp tục thử đi thử lại đến cùng
Chương 5: Từ những điều đã xảy ra, Hikigaya Hachiman có linh cảm
Chương 6: Kể cả như vậy, Shiromeguri Meguri vẫn đang dõi theo
Chương 7: Và rồi, cuộc họp cuối cùng được tiến hành thật thuận lợi
Chương 8: Vậy nên, lễ hội của họ vẫn chưa kết thúc
Lời bạt (Giữa truyện)
Bonus Track! Khi ánh nến Giáng sinh đung đưa lay động…
Trích dẫn:
Gửi các thành viên của câu lạc bộ Tình nguyện,
Nội dung hoạt động mới của câu lạc bộ Tình nguyện là tiến hành tư vấn qua mail, giải đáp những vấn đề phiền não rắc rối cho mọi người.
Tên của hoạt động này sẽ được gọi là “Hòm thư tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba”.
Rất mong mọi người hãy nỗ lực phấn đấu để giải quyết những phiền não trăn trở của độc giả.
Cố vấn của câu lạc bộ tình nguyện,
Hiratsuka Shizuka
Sau khi đọc xong mấy dòng chữ cực kỳ ngắn gọn súc tích ấy, phản ứng của mỗi người chúng tôi hoàn toàn khác hẳn nhau.
“Thì ra là như vậy, tôi có thể hiểu được đại khái rồi. Nói chung là chúng ta chỉ cần đưa ra những lời khuyên thích hợp cho các e-mail xin tư vấn được gửi đến là được. Tuy nhiên, chúng ta có thường xuyên nhận được e-mail đến thế không…“
Yukinoshita chắc băn khoăn về phương diện hệ thống nhiều hơn là nội dung của hoạt động này. Cậu ta cẩn thận kiểm tra lại đoạn e-mail ấy đến mấy lần.
Trong khi đó, Yuigahama trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Ủa, cô Hiratsuka luôn luôn nghiêm túc như thế này sao…“
Quả nhiên chỉ có Yuigahama mới sửng sốt về những vấn đề kiểu đó. Nói một cách ngắn gọn, quả nhiên không hổ là Gahama.
“Không, trong e-mail cô ấy thường như vậy mà. Chuyện này chỉ bất ngờ vì bình thường trông cô ấy không giống thế.”
“Ra là vậy… Hả?”
Sau khi dành thời gian suy nghĩ xong, Yuigahama liền nhanh chóng quay lại nhìn tôi lần nữa.
Ừ, tôi cũng hiểu được cậu ta đang ngạc nhiên chuyện gì. Bình thường cô ấy đều cư xử vô cùng thô lỗ, hoặc là cực kỳ côn đồ, giống như cuồng phong tuyết lở, hoặc giống năm anh em siêu nhân… Tóm lại, hoàn toàn chẳng thể hiện chút xíu hình tượng lịch sự đoan trang, trong sáng dễ thương, chân thành nghiêm túc nào cả.
“Dẫu sao cũng có thể tạm coi như tương đối trưởng thành chín chắn…“
Nghe vậy, cả Yuigahama và Yukinoshita đều đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.
“… Cậu nói nghe như thể thường xuyên trao đổi e-mail với cô Hiratsuka ấy nhỉ.”
Yukinoshita lên tiếng bằng giọng lạnh lùng, nhẹ nhàng khoanh tay lại, ánh mắt sắc bén như có thể đâm xuyên qua bất cứ thứ gì chiếu thẳng vào tôi. Thế nhưng, tôi không nghĩ chuyện này có gì để cậu ta phải trừng mắt với tôi cả.
“Thay vì ‘trao đổi’ thì… nói thế nào nhỉ, nên bảo là cô ấy cứ gửi e-mail cho tôi thì đúng hơn. Kiểu cùng loại với tạp chí điện tử, quảng cáo từ Amazon hay McDonald’s vậy. Thỉnh thoảng họ cũng gửi đến mấy e-mail siêu dài mà.”
“… Được rồi. Mà thế nào cũng được, tôi không quan tâm.”
Trả lời một cách ngắn gọn, Yukinoshita lại quay về phía chiếc máy tính cá nhân lần nữa. Tiếng gõ bàn phím lách ca lách cách của cậu ta vang lên cực kỳ ầm ĩ. Lẫn vào giữa âm thanh ấy là một giọng nói nhỏ xíu.
“E-mail dài à… Bây giờ hình như tớ cũng nghĩ ra được nội dung xin tư vấn rồi đấy,” Yuigahama thì thầm vài tiếng.
Trông cậu ta có chút đáng sợ… Mà không, tôi cũng muốn biết liệu có phương pháp nào để né tránh được mấy cái mail dài dằng dặc kia của cô Hiratsuka không mà? Tôi bắt buộc phải đáp lại, bởi nếu tôi không trả lời email thì cô ấy sẽ còn gọi điện tới hỏi luôn cơ…
Tôi cân nhắc xem mình có nên lập tức gửi một e-mail xin tư vấn hay không, thì tiếng gõ bàn phím của Yukinoshita đột nhiên ngừng bặt.
“Đã có e-mail đến rồi này.”
“Ồ, có người gửi đến thật kìa. Để xem thế nào ~ ?”
Yuigahama vòng ra từ sau lưng Yukinoshita, ôm siết lấy vai bạn mình. Quả nhiên là chỉ có đám con gái ở giai cấp thượng tầng trong xã hội mới có thể động chân động tay một cách thoải mái tự nhiên như thế.
“… Nặng quá.”
Yukinoshita khẽ lẩm bẩm, nhưng rốt cuộc là cái gì nặng nhỉ? Đương nhiên, tôi cực kỳ có hứng thú với chủ đề này, nhưng nếu tôi dám hỏi thẳng thì thể nào cũng sẽ phải hứng chịu địa ngục trần gian. Vậy nên tôi quyết định làm ngơ và thắc mắc chuyện khác.
“Gửi cái gì đến cơ?”
“Ừm, xem nào… Đấy là thư từ một người có bút danh ‘Hủ nữ’… Cái biểu tượng mặt cười kỳ quái này là gì vậy…“
OK. Tôi đại khái cũng đoán được là ai gửi đến rồi.
“Cậu không cần đọc tiếp cũng được.”
Yukinoshita đang ngồi trước máy tính. Nghe tôi nói, cậu ta chắc cũng cùng chung ý kiến, bèn đưa tay lên thái dương như thể muốn làm dịu bớt cơn đau đầu và buông một tiếng thở dài nho nhỏ.
“Cũng đúng, tôi đã có thể tưởng tượng ra nội dung của nó rồi…“
“Ch-chúng ta nên thử đọc qua xem sao đã chứ! Nào nào, để tớ đọc vậy!”
Yuigahama vội vàng kéo mạnh tay áo Yukinoshita. Yukinoshita trông hơi bực bội, nhưng khi đối diện với màn nài nỉ kiểu cún con như thế này, dường như cậu ta chẳng thể từ chối nổi. Yukinoshita vừa gỡ tay Yuigahama ra vừa bảo:
“Tớ biết rồi nên cậu đừng có kéo nữa. Cứ nghe thử xem thế nào vậy. Nghe thử xem… thôi đấy…“
“Ừ! Vậy tớ sẽ đọc nhé!”
Yuigahama bắt đầu hắng giọng đọc phần tiếp theo của e-mail, còn Yukinoshita thì miễn cưỡng điều chỉnh tư thế và lắng tai nghe.
Cậu ta đúng là rất bao dung với Yuigahama. Chẳng lẽ tôi đang đọc Comic Hime[1] gì đó à? Tôi vừa ngây người ngắm nhìn khung cảnh bách hợp đầy vẻ đáng yêu của họ, vừa lắng nghe Yuigahama cao giọng đọc to nội dung e-mail.
<Trăn trở của người có bút danh “Hủ nữ”>
Bắt đầu từ lễ hội văn hóa, tớ đã cảm thấy rất băn khoăn về mối quan hệ giữa hai bạn nam trong lớp (bạn H và bạn H).
Hai người họ quá sức để ý đến nhau, tớ nghĩ họ cực kỳ phù hợp để làm đam mỹ! H x H đúng là kích thích mà! Siêu cấp kích thích luôn! Quá tuyệt vời, làm ơn hãy cho tớ nhiều hơn nữa!
Tớ nghĩ rằng hai người họ mà thân thiết thêm với nhau thì tốt quá, nhưng chắc giữ khoảng cách như bây giờ thì mối quan hệ của họ cũng có thể tiến triển được mà. Vì vậy, tớ đang rất phân vân khổ não. Xin hỏi tớ nên lựa chọn bước phát triển theo hướng nào??
Còn tôi thì phân vân khổ não không biết cụm từ đằng sau “cực kỳ phù hợp” có phải chỉ là gõ nhầm chữ rồi hay không.
Ý tôi là, cậu ta rốt cuộc là đang phân vân khổ não về chuyện gì thế hả… Rốt cuộc H x H là cái gì cơ chứ, Hunter x Hunter[2] à?
Tôi bất giác ôm đầu, còn Yuigahama cũng chỉ đành nở một nụ cười khổ sở. Về Yukinoshita? Cậu ta thậm chí chẳng thèm lắng nghe xem nội dung xin tư vấn là gì, chỉ chăm chú đọc cuốn sách trong tay. Mặc dù tôi có thể hiểu được rằng cậu ta không muốn tham gia vào chuyện này, nhưng phản ứng như vậy chẳng phải là hơi quá đáng rồi hay sao?
Yukinoshita đã quyết định tảng lờ như không thấy. Trong khi đó, Yuigahama hết nhìn vào màn hình máy tính lại quay sang nhìn tôi để xin ý kiến.
“P-phải làm gì với cái này bây giờ…“
Dù cậu có hỏi, tôi cũng chịu thôi. Cái kiểu tiến triển giữa hai nam sinh nào đó này…
“Chịu thôi, dù cậu có hỏi tôi thì… Phát triển theo hướng nào? Đây đúng là tình huống tiến thoái lưỡng nan, tiến lên cũng là địa ngục, lùi lại cũng là địa ngục…“
“Lắng nghe thôi đã thấy giống địa ngục rồi…“
Có phải cậu ta vừa lẩm bẩm một câu thực sự rất chí lý… Yukinoshita đang nhẹ nhàng lật cuốn sách, đột nhiên đưa mắt nhìn tôi và Yuigahama.
“Rốt cuộc thì phương án giải quyết… Liệu có tồn tại cái gì như thế không cơ chứ?”
“… Không có đâu. Xin lỗi nhé, Hikki.”
Nghe câu hỏi ấy, Yuigahama suy nghĩ một hồi, rồi vô cùng trịnh trọng nói lời xin lỗi tôi. Bầu không khí nghiêm trang này là gì thế hả… Này này, đừng từ bỏ như vậy chứ!
“Ý tôi là các cậu có thể đừng quả quyết cậu H trong này chính là tôi được không?”
Mặc dù chính bản thân tôi cũng hiểu được, nhưng ngoài mặt tôi không thể thừa nhận được, phải kiên quyết tiếp tục kháng nghị. Thấy vậy, Yuigahama cũng lộ ra vẻ bất mãn.
“Nhưng mà Hina lúc nào cũng nói về chuyện này cả mà…“
Cậu ta lúc nào cũng nói về chuyện này ấy hả… Mặc dù cũng có thể nói, trở thành chủ đề đối thoại lúc bản thân mình không có ở đó, chính là bằng chứng cho thấy mình là một người nổi tiếng, thế nhưng tôi hoàn toàn chẳng thể nào vui mừng nổi. Chuyện này không phải giống với một hiện tượng mà tôi vô cùng quen thuộc – nói xấu sau lưng – hơn hay sao? Tuy nhiên, so với chuyện này thì thà rằng tôi bị nói xấu sau lưng.
Yukinoshita kẹp tấm đánh dấu trang vào rồi gấp cuốn sách lại.
“Tuy nhiên, chuyện Hikigaya có thể trở nên thân thiết với bất kỳ ai tuyệt đối chẳng thể xảy ra, thế nên về cơ bản, nỗi phiền não này không có khả năng tồn tại.”
“Đúng rồi nhỉ. Như vậy thì chuyện này đã được giải quyết rồi còn gì!”
Cả hai người họ ra vẻ mọi chuyện đã xong xuôi êm thắm, rồi bắt đầu cầm cốc trà lên lần nữa.
Chuyện này là sao thế hả? Các cậu có thể phủ định giả thuyết H x H, nhưng không thể nào đến cả nhân cách của tôi cũng phủ định luôn như vậy chứ!
“Được giải quyết rồi thì tốt, nhưng tiếp theo chúng ta làm gì đây? Cũng nên gửi e-mail trả lời đối phương chứ?”
Nghe tôi hỏi vậy, cả Yuigahama và Yukinoshita cùng đặt tay lên miệng, ra vẻ suy nghĩ rất lung.
“À, đúng rồi nhỉ… Chúng ta còn phải phản hồi lại nữa.”
“Vậy thì Hikigaya, giao lại cho cậu đó.”
“Tại sao lại là tôi…“
Mặc dù đúng là tôi ở gần máy tính nhất, thế nhưng ở đâu ra cái quy luật nghe như kiểu “người nào đi ra khỏi bàn sưởi thì hãy đi lấy quýt” thế? Các cậu cũng giống nhà tôi đấy à?
Tôi thẳng thắn thể hiện sự bất mãn của mình, trừng trừng nhìn hai người họ bằng đôi mắt cá chết. Yuigahama bèn miễn cưỡng thêm vào một câu.
“T-tại vì Hikki rất giỏi môn ngữ văn mà!”
“Nhưng thành tích của Yukinoshita còn cao hơn tôi kia mà…“
Dù sao đi chăng nữa tôi cũng chỉ đứng thứ ba trong khối mà thôi. Đứng ở vị trí thứ nhất là Yukinoshita. Nói thật ra thì toàn bộ các môn khác cậu ta đều hơn tôi nhiều đến nỗi tôi chẳng cảm thấy phiền lòng gì nữa, chỉ đơn giản thấy thán phục vô cùng mà thôi.
Nhưng kể cả không thấy phiền lòng đi nữa, tôi vẫn rất bực mình. Nguyên nhân là bởi mỗi lần nhắc đến chuyện thành tích hay thắng bại là cậu ta y như rằng sẽ lộ ra vẻ mặt sung sướng tự mãn cho tôi thấy.
Ngay cả bây giờ, Yukinoshita cũng đang nhắm mắt lại và nhẹ nhàng mỉm cười. Vẻ mặt bình tĩnh yên ả đi kèm với động tác vén tóc, thể hiện sự tự tin tràn trề.
“Hikigaya, thành tích không phải là điều quan trọng.”
“Vậy thì cái gì mới là điều quan trọng?”
“Sự chân thành… thế nhưng dù có yêu cầu, chắc cậu cũng không làm được…“
Nghe tôi hỏi, Yukinoshita liền lập tức trả lời, nhưng càng đến cuối câu, vẻ mặt của cậu ta càng lộ vẻ ngờ vực, lông mày nhíu cả lại với nhau.
Hơn thế nữa, ngay đến cả Yuigahama cũng khoanh tay lại, bắt đầu suy nghĩ rất lung.
“Sự quyết tâm?… Cũng không có nốt.”
“Khả năng giao tiếp cũng bằng không… Này, vậy rốt cuộc cậu có điểm gì vớt vát lại không thế?”
“Cậu đừng có hơi nghiêng đầu rồi lộ ra vẻ mặt băn khoăn khó hiểu như vậy!”
Vẻ mặt ngây ra của cậu ta lại quá sức dễ thương mới bực mình chứ…
Điểm mạnh của tôi có siêu siêu nhiều, kiểu như là, gì ấy nhỉ, xem nào… như tình yêu thương gia đình sâu sắc ngập tràn chẳng hạn. Nhưng mà nếu nói như vậy, thể nào cũng bị bảo là đồ cuồng em gái cho mà xem, nên tôi không nói ra đâu… À à, đúng rồi, có điểm này. Tôi cảm thấy khả năng học hỏi là điểm mạnh của mình. Nhưng nếu khả năng học hỏi ấy nhằm để dần dần trở nên tách biệt với xã hội… Đó chắc bị coi là một điều tiêu cực đúng không?
Tôi hơi gục đầu xuống, ngay cả tôi cũng cảm thấy giá trị của mình bị hạ thấp xuống quá mức rồi. Yuigahama liền lên tiếng như để xoa dịu tình hình.
“À, đúng rồi, đúng rồi, hình như cậu viết văn siêu nhanh còn gì!”
Cậu ta nói xong, Yukinoshita cũng gật đầu ừm ừm.
“Đúng vậy. Mặc dù cậu ta không nghiêm túc làm việc lắm, nhưng bù lại thời gian cậu ta cần lại khá ngắn. Hikigaya ra tay rất nhanh. Tuyệt thật đấy, cuối cùng cũng tìm thấy được điểm gì đó vớt vát rồi.”
Cậu ta vừa mỉm cười rạng rỡ vừa thốt ra câu này, khiến cho tôi chẳng thể đáp lại tiếng nào. Tôi thở dài một hơi rồi quyết định ngoan ngoãn tuân lệnh.
“… Hiểu rồi, vậy e-mail này cứ để cho tôi trả lời vậy.”
Ừ, nói thật thì trong số ba người, tôi là người thích hợp nhất để trả lời e-mail này. Yukinoshita chắc sẽ lại viết ra điều gì đó cay độc, còn Yuigahama thì hẳn là đưa ra kết luận nhẹ nhàng vô thưởng vô phạt gì đó.
Tôi kéo chiếc máy tính lại gần, rồi bắt đầu gõ bàn phím lách cách.
<Hồi đáp từ câu lạc bộ Tình nguyện>
Chúng tôi không chắc lắm về điều này, nhưng mối quan hệ H x H mà bạn nhắc đến liệu có phải chỉ là sự tưởng tượng của bạn hay không?
Mà không, cũng có thể câu trả lời của chúng tôi hoàn toàn chẳng liên quan, nhưng tôi vẫn muốn chỉ ra cho bạn khả năng này. Ngoài nội dung của e-mail ra thì chúng tôi hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào khác, nên câu trả lời này đã là giới hạn của “Hòm thư tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba” chúng tôi rồi. Mong bạn hãy cẩn thận cân nhắc lại.
[1] Comic Yuri Hime: tạp chí manga chuyên về chủ đề tình cảm nữ x nữ.
[2] Tên một bộ manga ăn khách của Yoshihiro Togashi.
Sách Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 6.5 - Bản Đặc Biệt của tác giả Wataru WATARI, có bán tại Sách Khai Trí với ưu đãi Bao sách miễn phí