Những Cuốn Sách Tôi Yêu
1984 tại nhà Lão Tử, Rajneeshpuram, Oregon, USA.
Khách, chủ nhà, hoa cúc trắng... Có những khoảnh khắc tinh khôi, tựa những bông hồng trắng, khi chẳng ai cần lên tiếng.
Không có khách
cũng không có chủ…
chỉ có sự tĩnh lặng.
Sự tĩnh lặng nói theo cách riêng của nó, ca bài ca riêng của nó về niềm vui, về sự thanh bình, về vẻ đẹp và phúc lành; nếu không, hẳn sẽ không có một Đạo Đức Kinh, hoặc hẳn sẽ không có một Bài giảng trên núi. Tôi cho rằng đây là những bài thơ thực sự mặc dù chúng không được biên soạn theo lối thi ca. Chúng là những áng văn dị dòng. Chúng nằm ngoài lề. Thật vậy: chúng không thuộc quy tắc, tiêu chuẩn nào, chúng không thuộc về bất cứ những phép đo nào; chúng nằm bên ngoài tất cả những thứ đó, do vậy mà chúng bị lãng quên.
Một vài phần trong cuốn Anh em nhà Karamazov của Fyodor Dostoevsky là thơ ca thuần túy, và một vài phần trong cuốn sách của người đàn ông điên khùng Friedrich Nietzsche - Zarathustra đã nói như thế - cũng vậy. Thậm chí nếu Nietzsche đã không viết cuốn nào khác ngoài cuốn Zarathustra đã nói như thế, thì ông cũng đã phụng sự hết sức lớn lao cho nhân loại - không thể mong đợi nhiều hơn bất cứ ai khác - bởi vì Zarathustra gần như đã bị lãng quên. Nietzsche đã mang ông ấy quay trở lại, trao cho ông sự ra đời mới, một sự tái sinh. Zarathustra đã nói như thế sẽ trở thành Kinh Thánh của tương lai.
Người ta nói Zarathustra đã cười ngay lúc chào đời. Thật khó tưởng tượng một đứa trẻ mới ra đời mà đã cười. Mỉm cười, không sao - nhưng đây lại cười phá lên? Người ta không hiểu Zarathustra cười cái gì, bởi việc cười phá lên cần một bối cảnh.
Đứa bé Zarathustra này đang cười chuyện gì vậy? Nó cười Chuyện cười vũ trụ, cười chính cái thực tại đang hiện hữu này.