Tâm trí nghĩ theo kiểu phân tích, phân chia, tách biệt. Thông qua tâm trí, cuộc sống được chia thành những phân đoạn. Chính cuộc sống thì không chia tách; cuộc sống tự nó là một sự hợp nhất. Cuộc sống tự nó luôn giữ nguyên không chia tách, nhưng tâm trí nghĩ đến những phân mảnh nên bất cứ điều gì tâm trí nói đều là giả. Cây ở đằng kia, bầu trời phía trên bạn, mặt đất, bạn và mọi thứ đều ở trong một sự hợp nhất sâu sắc.
Cây có vẻ tách biệt với bạn, nhưng nó không phải thế, nó không thể như thế. Mặt trời ở nơi rất xa, nhưng bạn không thể tồn tại ở đây nếu mặt trời không tồn tại. Ngay lập tức ở đây bạn sẽ dừng tồn tại. Không có mặt trời ở đó - ở khoảng cách một trăm triệu dặm - bạn không thể tồn tại ở đây. Nếu mặt trời dừng tồn tại thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể biết rằng nó đã dừng, bởi vì sẽ không có ai biết điều đó. Chúng ta là một phần của những tia mặt trời.
Vạn vật trong không gian này là một sự hợp nhất của vũ trụ. Bạn không bị cô lập; bạn không giống như một ốc đảo. Bạn được kết nối; bạn bắt rễ vào tồn tại như con sóng bắt rễ vào đại dương.
Nếu không cảm nhận được điều này một cách sâu sắc thì con người không thể nhập vào samadhi, con người không thể hòa vào sự mãn nguyện tuyệt đối của tồn tại; bởi vì nếu bạn nghĩ mình tách biệt thì bạn không thể hòa vào, nếu bạn nghĩ mình tách biệt thì bạn không thể buông bỏ. Nếu bạn nghĩ rằng mình không tách biệt thì sự buông bỏ trở nên dễ dàng; nó xảy ra. Nếu bạn cảm thấy rằng mình là Một với cuộc sống thì bạn có thể tin tưởng nó. Khi đó không có nỗi sợ. Vậy thì bạn có thể chết trong nó một cách hạnh phúc, một cách mãn nguyện. Thế rồi không còn nỗi sợ chết nữa.