Cho đến đầu thế kỉ XX, rừng núi, vùng cao trong tâm thức người Việt đồng bằng vẫn còn là một ý niệm mới mẻ, đem lại cảm giác sợ hãi xen với tò mò. Thế Lữ, Lưu Trọng Lư, Đái Đức Tuấn… đều đã từng thử sức với đề tài này, kéo được một lượng độc giả nhất định.
Lan Khai có một đời văn không quá dài, nhưng đã sớm đi theo tiếng gọi của rừng thẳm và để lại dấu ấn trong trí độc giả nhờ tập truyện này. Tập sách là các câu chuyện đường rừng, khai thác bộ ba NGƯỜI LẠ – MA – THẦN, với những cảnh sắc kì quái xen giữa các chi tiết đời thường.
“Truyện đường rừng” có thể được hiểu như một gợi nhắc cho con người hiện đại về sự tồn tại của những mảnh vỡ truyền thuyết, huyền thoại. Hơn nữa, việc nhân cách hóa ma, thần để can thiệp vào thường nhật, bao giờ cũng vậy, ẩn giấu những bài học đối nhân xử thế, lời khuyên can, nhắc nhủ.