Trong cuốn sách đắc lực và dễ tiếp cận này, nhà thấu thị Walter Makichen hướng dẫn cho các bậc cha mẹ tương lai tạo ra một môi trường ấm áp để nuôi dưỡng cho những đứa trẻ sắp được thụ thai hoặc sắp chào đời của họ. Áp dụng sự khôn ngoan và hiểu biết sâu sắc mà ông đã có được sau hai mươi năm giao tiếp với những “linh tử”, Makichen giúp độc giả giải quyết các vấn đề thường gặp khi lập gia đình, tham gia tích cực vào quá trình tâm linh để tạo ra một đứa trẻ và vượt qua những lo lắng và sợ hãi khi trở thành cha mẹ. Cuốn sách bao gồm nhiều kiến thức tâm linh, từ bảy luân xa thiết yếu liên kết cơ thể, tâm trí và tinh thần, cho đến giải thích lý do phụ nữ mang thai lại có khả năng ngoại cảm. Ngoài ra, tác giả đưa vào cả các bài tập thở và thiền chữa bệnh ở cuối mỗi chương để độc giả có thể trở thành một bậc cha mẹ như ý muốn.
Trích đoạn sách "Linh Tử - Giao Tiếp Với Đứa Con Định Mệnh":
Kiếp trước và thỏa ước thụ thai.
Như tôi đã lưu ý ở các chương trước, tiền kiếp thường là nguồn gốc của mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái trong kiếp này. Bạn bè, anh chị em ruột, con cái và cha mẹ thường giải quyết các vấn đề và bài học từ các kiếp trước bằng cách sắm vai cha mẹ/con ở kiếp này. Các vấn đề tiền kiếp cũng có thể là nguyên nhân cản trở sự thụ thai. Mỗi lần hóa thân là mỗi lần ta mang theo vào kiếp sống mới những nhiệm vụ mà nghiệp quy định cho mình. Các nhiệm vụ này đặc tả những thế mạnh mà ta đến đây để phát triển, những giới hạn mà ta đến đây để vượt qua, những bài học mà ta đến đây để nắm bắt, và tình yêu thương mà ta đến đây để thừa nhận và chia sẻ. Thường thì, bất kỳ “việc dang dở” nào cũng đều được mang vào kiếp sống tiếp theo. Điều này lý giải vì sao khi người ta biết về các kiếp trước của mình, họ nhận ra có những bài học, hành vi, và mối quan hệ lặp lại hết kiếp này sang kiếp khác. Tuy nhiên, có những khi chúng ta phải khép lại rồi mới đi tiếp được. Trong trường hợp đó, linh tử phải hoãn thỏa ước thụ thai để tìm cách thừa nhận và hoàn tất một khía cạnh quan trọng nào đó ở kiếp trước.
Sau khi đã yên vị trong văn phòng của tôi, Jasmine bắt đầu kể, “Hai vợ chồng tôi đang cố gắng sinh con thứ ba. Tôi muốn biết ông nhìn thấy những gì.”
Trong hào quang của Jasmine có một hình trái xoan rỗng màu xám. Thông thường, hình thái năng lượng này cho thấy sẽ diễn ra một thỏa ước thụ thai trong tương lai, nhưng linh tử tham gia vào giao ước đó hiện chưa có mặt.
Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ những hình ảnh đó rồi giải thích rằng hiện chưa có linh tử nào ở đó, Jasmine sôi nổi hẳn lên.
“Tôi cũng cảm thấy chính xác điều đó. Với những đứa con trước đây, tôi dám chắc chúng đã ở bên tôi ngay trước khi tôi mang thai. Nhưng lần này tôi lại cảm giác chẳng có đứa bé nào ở đó cả.”
Jasmine nhờ tôi tìm hiểu sâu hơn, vậy nên tôi truyền một chùm năng lượng vào hình trái xoan màu xám để xem có ai phản hồi không. Một chốc sau, xuất hiện hình ảnh một bé gái. Bé gật đầu xác nhận khi tôi hỏi liệu có phải bé sắp làm con của Jasmine hay không. Thế nhưng, trước khi tôi kịp hỏi thêm bất kỳ điều gì khác, bé nhìn tôi hết sức nghiêm túc rồi nói, “Nói với mẹ rằng cháu đang đợi Bà.” Khi tôi gạn hỏi thêm, hình ảnh bé liền biến thành hình ảnh một phụ nữ quãng hai lăm tuổi, phục sức theo lối thời Victoria. “Tôi nợ Cecily một món nợ ân nghĩa,” cô bắt đầu kể bằng thứ giọng Anh nhanh và rõ. “Bà ấy đã hy sinh mạng sống để cứu tôi.” Trong lúc cô nói, hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đang bế một bé gái chạy khỏi căn nhà cháy. “Cecily sắp qua đời rồi,” người phụ nữ trẻ nói tiếp. “Tôi phải đợi để tạ ơn bà ấy.” Cô vừa dứt lời thì hình ảnh bé gái ban đầu lại hiện lên thế chỗ. “Hãy nói với mẹ rằng cháu đang đợi Bà.”
Linh tử của Jasmine muốn báo đáp một món nợ nghiệp. Cô bé muốn cảm tạ người phụ nữ đã quên mình để cứu cô.
Nghe xong toàn bộ câu chuyện trên, Jasmine tỏ ra rất tò mò. Người bà duy nhất còn sống trong gia đình cô là mẹ chồng cô, Cecily. Sức khỏe của bà đang ngày một xuống dốc. Tôi giải thích với Jasmine rằng linh tử của cô muốn báo đáp một món nợ nghiệp. Trước khi buông bỏ danh tính một phụ nữ thời Victoria ở kiếp trước, linh hồn đó cần cảm tạ Cecily vì đã cứu sống mình. Chỉ khi Cecily qua đời, linh hồn mới có thể hội ngộ và nói lời cảm ơn bà, nhờ đó mà khép lại kiếp sống thời Victoria và dành toàn tâm toàn ý để làm con của Jasmine.
Phải đến tám năm sau tôi mới gặp lại Jasmine. Sau phiên đọc đó chừng một tháng thì Cecily mất, và sáu tháng sau thì Jasmine mang thai. Đó là một bé gái, hiện giờ bé đã được sáu tuổi.
Jasmine kể lại với tôi, “Con bé lúc nào cũng nói chuyện về bà nội cứ như thể hai người quen biết nhau. Khi các chị của cháu nói rằng cháu đã gặp Bà bao giờ đâu thì cháu luôn đáp, ‘Ồ, em gặp rồi.'”