Lê Vũ Trường Giang qua tập truyện ngắn Bạc màu áo ngự đã cố gắng tìm lại phể tích của những lịch đại, của các vùng đất đi qua. Các phế tích chẳng còn hình, chỉ còn lưu lại đây đó qua vài trang sách hay đôi chút ký ức sớm đã phai màu. Viết về phế tích là viết về những con người vô danh, về những cơn mơ đầy hoang mang của tuổi trẻ; viết về những mộng tưởng kéo dài đến vô tận; viết về máu, nước mắt, bi kịch chồng lấn và chia lia; viết để rọi chiếu ngược lại hiện tại đang hằng diễn mỗi ngày. Nhưng rồi cái hằng diễn này cũng trở thành phế tích mà thôi. Ai rồi cũng biến mất, cái hiện hữu mấy chục năm trên đời thoáng nhanh trong chớp mắt, như cơn gió bụi.
Nhà văn là ai trong quãng sống ngắn ngủi ấy? Anh chọn viết cái gì? Lê Vũ Trường Giang đã có lựa chọn cho mình, anh đóng chữ nên mặc áo lịch sử, giăng dọc ngang các ý tưởng, đặt mình vào nhân vật lịch sử có thật lẫn không thật, có tên lẫn không tên, nữ và nam, trung đại lẫn cận đại, vua chúa quan quan đến lĩnh Mỹ lính Việt...; cùng bàn bạc xử lý các tình huống gặp phải giữa biến thiên thời cuộc, lựa chọn này hay kia, lý tính hay cảm tính, thế nào đúng thế nào sai. Để rồi, khi đọc xong mỗi truyện cảm giác bảng lảng, sầu mị cứ vấn vương mại, hình như người đọc như tôi chưa từng được sống một quãng sống nhiều mộng nghĩ và rốt ráo thế...
Đinh Phương