Từng câu chuyện nhỏ giữa mùa dịch cứ vậy hiện lên một cách sống động qua từng trang sách. Câu chuyện nào cũng khiến người đọc rưng rưng xúc động, vì thấy mình ở trong đó, vì thấy tình người và tình đời thật đẹp.
Nguyễn Bảo Trung viết mà như không viết, anh như đang THỞ, từng hơi thở bình an, thở cho mình và cho người.
Những triết lý của anh cũng thật nhẹ nhàng, có khi đọc xong rồi mới thấm, mới chợt hiểu ra những điều tưởng chừng như giản đơn, nhưng lại vô cùng sâu sắc. Có chút thiền của Phật giáo, có chút Đạo chút vô vi của Lão, và có chút niềm tin của Công Giáo. Mọi thứ đều vô cùng tự nhiên, cũng đang "thở" hòa với nhịp thở của vạn vật trong mùa đại dịch này.
Tôi thấy mình thật may mắn, khi được đọc từ đầu đến cuối những trang bản thảo - từng trang đời thật đẹp, dẫu có nỗi buồn, có nước mắt...
- Nhà văn Ngô Thuý Nga.