Là một cây bút quen thuộc trên các báo, tạp chí, song mới đây, nhà văn Tống Phước Bảo trở lại với tác phẩm Hỗn Kỳ Đài - tập truyện ngắn viết về Sài Gòn, về người ở Sài Gòn, cả người bản xứ sinh sống lẫn dân tứ chiếng quá giang đoạn đời với mảnh đất này.
Từng truyện ngắn, tác giả chọn cách đi vào các số phận, mảnh đời, hay chỉ một lát cắt bình dân thể hiện qua những câu chữ mộc mạc, dung dị, nhưng đó mới là một Sài Gòn còn đang lẩn khuất cần khơi gợi, một Sài Gòn với đủ đầy hình hài, tính cách, nỗi niềm. Ở mảnh đất này, mỗi một con người mang trên mình một câu chuyện.
“Thiệt tình, Sài Gòn hổng có gì hết trơn! Chỉ có cái tình mà ôm người ta vào lòng, dung dưỡng trọn vẹn cuộc đời con người ta, trên mảnh đất này!”
Chẳng thể nào ôm trọn Sài Gòn vào một cuốn sách. Nhưng nếu hữu duyên, độc giả tìm đọc tập truyện ngắn với cái tên lạ lẫm Hỗn Kỳ Đài sẽ tìm thấy những ảnh hình, góc cạnh, lát cắt “quen-mà-lạ” về Sài Gòn vốn đa dạng thành phần, cung bậc trải nghiệm, nhưng đủ đầy nhất vẫn là, cái tình của Sài Gòn.