“Lời nguyền gái miền Tây” là chuỗi những câu chuyện về thân phận người phụ nữ ở mảnh đất Đèn Dầu. Họ không được chọn nơi mình sinh ra và cũng chẳng thể quyết định bản thân sẽ sống như thế nào, nhiều lần cứ tưởng đã “khổ tận cam lai” thì ai ngờ đời người lại biến đổi biển dâu. Những phận đời ngỡ đã dừng lại sự cơ cực thì bỗng rơi vào một cái “khuôn” như một “lời nguyền” gì đó cứ thường hằng không đổi. Số phận buồn tại mảnh đất Đèn Dầu vẫn hằng ngày lặp lại dù bằng những cách khác nhau nhưng kết quả dường như chỉ có một, thậm chí ở thế hệ mới, sự đau khổ có khi còn nhiều hơn trước gấp vạn lần. Điển hình chính là cuộc đời Thắm, người phụ nữ duy nhất tìm được cái chữ, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi “lời nguyền” sau sự ra đi của bà ngoại.
Liệu rồi Thắm có “sống” lại theo đúng sự mong đợi của bản thân và bà ngoại nó ngày trước? Hay nó cũng giống như những thân phận phụ nữ khác bị “dìm chết” không chỉ bởi sự khốn khổ cùng kiệt ở cái xứ miền Tây nghèo khó mà còn từ cách con người đối đãi với nhau?
Trích đoạn nội dung:
“Nó nhận ra, miệng lưỡi thế gian khắc nghiệt, ghen tị cũng ác như một lời nguyền nhưng không có lời nguyền nào của con người là không thể hoá giải, chỉ là cách con người đối đãi với nhau và với chính mình. Họ đã chịu gạn lọc dòng sông của mình để được xuôi chảy về khơi trong an lành hay chỉ là một nguồn nước bẩn đầy những tị hiềm cho đến cuối. Và dù như thế nào, con Thắm cũng vẫn sẽ là người nắm giữ chính dòng sông của nó. Lời nguyền từ con người cũng sẽ nhờ vào con người mà được xoá đi. Nó nguyện là một dòng sông thanh khiết.”