Nói đến Hà Nội, người ta thường nghĩ ngay tới hồ Gươm xanh xanh mặt nước long lanh, người Hà Nội giọng nói thành thanh, phố Tràng Tiền có kem mát lạnh... Nhưng vì sao nước hồ Gươm xanh, và nước hồ Gươm xanh đẹp là thể sao dẫn lỗi cho lắm cô gái trẻ đến tự tử? Từ bao giờ và làm thế nào mà giọng pha tạp của người tử chiếng đến Hà Nội dần trở thành giọng chuẩn của phương ngữ Bắc? Ngày nay, nhiều người dụng xe ăn kem trên hè phố Tràng Tiền có biết rằng đây là con phố duy nhất ở Hà Nội có mái hiện che kín vỉa hè?...
Bằng cách trả lời những câu hỏi như thế, cùng rất nhiều câu hỏi lạ lùng khác về những quảng trưởng, những con phố, những món quà sáng hay những thú chơi xe, chơi chó, chơi xổ số ở Hà Nội, nhà văn Nguyễn Ngọc Tiễn dường như muốn kể cho chúng ta về một Hà Nội khác, một Hà Nội có những lịch sử khác. Luôn kiếm tìm những điều mới, lạ và độc đảo về Hà Nội, trang viết của Nguyễn Ngọc Tiến đã góp phần cho thấy sự giàu có đến vô tận trong những vỉa tầng văn hóa của thành phố, ở đô Hà Nội vốn đẹp và vẫn luôn luôn đẹp trong những điều nhỏ nhặt và quen thuộc nhất.