“Cho những ngày, những ngày trời trở gió
Và cũng cho những ngày, những ngày trái gió trở trời,
Bên cạnh chúng ta không còn một ai nữa”
A tòn quay trở lại với Trước mặt là thế giới, trong lòng là cô đơn với dáng vẻ của một lữ hành, bước lên đoàn tàu đau thương, đi qua những trạm mưa nắng, chạy qua những đêm chất chồng muộn phiền, và cuối cùng là thả mình xuống điểm dừng đầy yên an, lắng đọng.
Chúng ta bắt gặp chính mình, gặp tuổi trẻ của mình giao thoa với những chia sẻ đầy xúc cảm về tình yêu dưới ngòi bút của a tòn.
Một tuổi trẻ dốc lòng vì một người dù người ấy lại toàn tâm toàn ý thương yêu một người khác.
Một tuổi trẻ mà khoảnh khắc chia ly chỉ đơn giản như một cái quay đầu, ngoảnh lại đã không còn nhìn thấy người từng hứa sẽ luôn đợi chờ.
Một tuổi trẻ dẫu tháng năm có lững thững trôi nhưng bản thân vẫn thắt lòng lùi một bước, để hiểu rằng trong cuộc đời này mình và người ấy không thể nào đi cùng nhau.
Trước mặt là thế giới, trong lòng là cô đơn đã lặng lẽ gom lại thanh xuân của mỗi người. Để khi lật mở từng trang sách là lật một chương mới trong việc chữa lành những thương tổn vì yêu. Để tôi, bạn và chúng ta nhận ra một liều thuốc giản đơn nhưng luôn hữu hiệu trong cuộc đời, đó là thời gian. Không có một phương thức chữa lành trái tim nào hiệu quả hơn thời gian…
Thời gian lọc nỗi đau lại chỉ còn là những kỉ niệm,
Những nhung nhớ giờ chỉ còn là những cảm xúc đã từng.
Bởi đã yêu hết mình, và cũng đã đau hết lòng thì mình còn phải luyết tiếc gì nữa đây? Dù có là một kết thúc buổn vẫn nhẹ nhàng hơn là một nỗi buồn không bao giờ kết thúc.
Khép lại những trang cuối trong Trước mặt là thế giới, trong lòng là cô đơn, chúng ta đều có thể mỉm cười vì những điều đã qua.
Và ngày hôm nay, ta không còn đau nữa. Bởi “Hôm nay chỉ là một ngày bình thường, một ngày thật bình thường, để quên đi một người rất đặc biệt trong cuộc đời.”