Lời mở đầu của Thiên Phong
Ngày còn đi học, tôi thường hỏi người bạn thân của mình những câu như: Đi về chung với tôi không? Muốn đi uống nước không? Chiều nay cùng nhau làm bài tập không? Cuối tuần có muốn đi đâu chơi không?
Tôi của ngày cũ muốn trở thành bạn tốt của người khác. Chẳng biết có phải do quá cô đơn, cảm giác thế giới trống rỗng nên mới cố lấp đầy bằng những người bạn. Rồi dần dần thỏa hiệp với chính mình: Hay là mình tìm một người nào đó, kết thân với họ, trở thành bạn tốt của họ và họ cũng trở thành tri kỷ của mình, cùng nhau ăn cơm, đi học, trò chuyện đủ thứ trên đời... Chỉ cần không ở một mình là được.
Trải qua một thời gian dài chợt nhận ra, bản thân như trở thành kẻ a dua, suy nghĩ, hành động dựa theo biểu cảm của người khác. Họ vui thì ta vui cùng họ, họ giận ai thì ta cũng ghét kẻ đó theo. Bởi vì sợ hãi, sợ mất đi bạn bè, sợ lại trở về với hành tinh của hoàng tử bé.
Rồi cũng đến ngày dùng thật nhiều Vitamin A để rồi sáng mắt ra.
Bạn vẫn có cuộc sống của bạn và tôi cũng có cuộc sống của tôi giống như hai cái chân, có phải có trái, cùng nhau phối hợp trước sau thì mới đi cùng trên một chặng đường dài.
Nhận ra bản thân dường như quên mất chiếc vương miện trên đầu vẫn luôn chờ ngày được ngẩng cao. Vì thế mà tôi lựa chọn trái dứa làm hình ảnh biểu tượng cho mình tại thời điểm này. Tự dưng vì thế mà cũng mắc cười rồi thấy đúng đắn và kết quả những gai góc của cuộc đời tập hợp lại để cho ra một quả dứa xù xì bên ngoài vậy đó nhưng bổ ra thì vàng óng và ngọt ngào.
Dứa, một loại trái cây giàu Vitamin A, VitaminC, Canxi, Kali và Phốt - pho. Vừa tốt cho sức khỏe lại cho tôi nhiều cảm hứng để viết bài và hành động.
Cuộc đời vốn dĩ sẽ vẫn cho ta nhiều bài học và người thầy tiếp theo mang tên trái dứa. Mong bạn và tôi sẽ hết sức cởi mở để đón nhận những thông điệp mà người luôn nghĩ rằng mình còn trẻ là tôi đây gom góp lại và chia sẻ ở đây.
Quyển sách là sự kết hợp đầu tay cùng người bạn Thanh Mai, người chị có những góc nhìn nhẹ nhàng và chia sẻ tâm tình.
Với nhiều góc độ nhìn nhận bài học, mong cuốn sách thứ 7 của Thiên Phong và cũng là ấn phẩm đầu | tay của Thanh Mai sẽ nhận về được nhiều sự yêu thương của độc giả gần xa
Tôi biết có nhiều độc giả thường bỏ qua phần mở đầu nên xin cảm ơn những người thương đã đọc hết những dòng trải lòng đầu tiên của tôi.
Thiên Phong
[...]
Lời mở đầu của Thanh Mai
Chúng ta sẽ chẳng biết ra sao ngày sau cho đến khi ta trải nghiệm và trưởng thành. Tôi đã từng là cô gái mộng mơ về nên bao hoài bão cho bản thân. Nhưng cuộc đời chẳng như những gì người ta mong cầu. Tạo hóa sẽ ban tặng cho bạn vài ổ gà trên đường đi, nhiệm vụ của bạn là vượt qua và không bỏ cuộc. Rất tiếc, tuổi trẻ như con thiêu thân lao vào ánh đèn không cần biết hậu quả, chỉ biết rằng đó là lý tưởng mà nó cần chinh phục. Ngờ đâu, lý tưởng đó đã thiêu rụi chính thân xác và tâm hồn của nó. Nó gục ngã, hụt hẫng, thất vọng, co mình và tự trách số phận bất công. Mọi thứ lặp đi lặp lại. Cuộc trốn chạy bắt đầu kéo theo những giông bão ập đến không định trước... Chúng ta thường kể nhau nghe những nỗi buồn rất lạ, tưởng ngủ quên nhưng vẫn âm ỉ trong lòng. Cảm ơn vì đã giữ câu chuyện của nhau, thoáng chốc giật mình vì thời gian trôi... Thật ra mình hay luyến tiếc những điều vụn vỡ mà đánh mất những giá trị vẹn nguyên. Những câu chuyện sẽ trở thành dĩ vãng, cảm xúc cũng chôn vùi cùng lớp bụi thời gian. Mai này gặp nhau mình lại khơi chuyện cũ, cũng là nhắc nhớ những vụng dại thanh xuân... Mỗi chúng ta đều đi qua những đoạn thời gian giống nhau, chỉ là chúng ta là những cá thể khác nhau, nhìn cuộc sống với một lăng kính rất riêng.
Tôi vẫn thường chia sẻ với các bạn sinh viên rằng tôi và Phong như hai đầu của nam châm, lúc nào cũng trái chiều nhau. Phong nhanh nhẹn, quyết liệt còn tôi lại chậm rãi, cầu toàn. Cuốn sách này đã là đứa con thứ bảy của Phong còn với tôi lại là sản phẩm đầu tay. Bởi tôi luôn lo sợ những điều mình viết chưa hay, chưa thể khiến độc giả hài lòng. Tuy nhiên, Thanh Mai hiện tại sẽ “chỉnh lại vương miện, ngẩng cao đầu” đối diện tất cả. Mong nhận được sự ủng hộ của quý độc giả.
Bình yên không dành cho những kẻ trốn chạy...
Cô gái ngày hôm qua cũng đã đổi thay!
Thanh Mai