Năm ấy cô mới mười mấy tuổi, lần đầu đến Giang Nam, trông thấy cổ thụ tường xám trong mưa, dưới chân tường, cạnh gốc cây chẳng có một bóng người, bốn bề vắng lặng.
Cô đâu biết, nhạn lớn ở Giang Nam đằng đẵng bao năm đợi quay về Bắc, anh cũng đợi cô đằng đẵng bấy nhiêu ngày.
“Người người đều nói Giang Nam đẹp, khách phương xa già ở Giang Nam mới hợp.”
Nếu người không về, ta sẽ chẳng già đi.