Người Mê
Rời bỏ nhiệm sở sau mấy chục năm công tác, nhân vật "ông" tưởng chừng sẽ an nhàn hưu trí tuổi già, song ông lại khiến mọi người bất ngờ bằng việc mở một tiệm cà phê chỉ bán duy nhất cà phê – vừa để khỏa lấp những tháng năm thăm thẳm trước mắt, vừa là để làm cái điều mà ông chưa từng làm trong cả đời nhiệm sở nhạt nhẽo, không vui, chẳng tức giận, chưa từng nhiệt thành của mình. Và rồi chính tại cái quán cà phê nhỏ hẹp và già nua, ông nảy sinh tình cảm với một cô phục vụ trẻ bằng tuổi con gái mình. Từ đó người đàn ông xế bóng chiều quay quắt trong những cơn mê hư-thực, để rồi từ lúc nào miền ranh giới ấy trở nên nhòe nhoẹt, nhiễu giọt âm thầm xâm chiếm những năm còn lại của đời ông…
Trong Người Mê cái thế giới hiện hữu vừa giống lại vừa không giống hiện thực bên ngoài, nó có thể xảy ra lại vừa không thể hình dung được. Một thế giới ảo và phi lý nhưng lại được tạo dựng từ những tiêu chí và cảm xúc của thế giới thật, con người thật. Nhà văn không mang đến cho người đọc những gì có thể tin ngay, phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của sự bắt chước, mô phỏng hiện thực, mà đưa ra một hiện thực tưởng như không thể mà vẫn có thật. Tác giả tạo nên một kiểu hiện thực khác lạ, kiểu hiện thực đa chiều kích, có thể mở rộng đến bất cứ nơi nào trí tưởng tượng của con người vươn đến. Đọc Người Mê độc giả như đứng trước một thế giới va đập bạo liệt giữa niềm tin và sự khủng hoảng, cái được và sự mất mát, tội lỗi cùng nỗi sợ hãi, sám hối và lòng ham sống…
Bằng cách tổ chức linh hoạt điểm nhìn bên trong nhân vật, tạo dựng liên tục những tiết đoạn độc thoại và đối thoại nội tâm, sử dụng hiệu quả ngôn ngữ dòng ý thức, Uông Triều đã truy tìm, khám phá những bí ẩn và sự biến thiên phức tạp trong chiều sâu tâm hồn con người, lý giải những góc khuất sinh tồn lạ lẫm, mới mẻ trong thế giới nhân sinh bề bộn, đa tạp, nhiều chiều.
Trích đoạn
"Tai ông ù đặc nhưng ông vẫn cảm thấy có những cái tát rất mạnh và cú đánh làm ông ngã quỵ xuống sàn nhà. Chân ông đông cứng không thể nhúc nhích và khuôn mặt ông giống như một quả cam bị hút kiệt nước, cái mụn thịt quái gở đang trương lên. Gã trai trẻ khốn nạn đó là chồng nàng, gã đánh ông để ông không thể đến gần nàng, để đảm bảo cho hắn được tận hưởng trọn vẹn ca vượt cạn khó khăn của nàng.
Rồi ông nghe thấy một tiếng khóc của một đứa trẻ, có lẽ là tiếng khóc đứa con của nàng. Tai ông bớt ù đi và ông cảm thấy một nỗi đau cực độ đang nhảy múa trên mặt mình, dưới chân mình."