Hồ Oán Hận
Ma quỷ từ tâm địa con người mà ra cả, tự huyễn hoặc mình thì trước sau cũng gặp ma…
-------------------
…Sau bữa hai viên thám tử mò đến hỏi han về cái chết của Đông Nhi, Nhân đứng ngồi không yên. Rà soát mấy lần gặp gỡ Diệu Linh, y cho rằng chẳng có gì đáng ngại, vậy mà lòng dạ vẫn bứt rứt khó tả. Trong đầu của gã đàn ông từng nhiều năm phiêu dạt hải hồ lại nghĩ tới bước đường bỏ xứ. Nhưng khi ngồi thừ mặt ngẫm ngợi, y tự an ủi rằng chưa phải lúc. Dư vị da thịt đàn bà ngất ngây quá, chẳng những tình cảm được bù đáp, thân xác còn đã nư, tựa như linh hồn cô đơn đói khát tìm thấy bến đậu no đầy, lòng nào mà từ bỏ? Đống tro nguội lạnh mới bùng lên ngọn lửa nồng nàn, âm thầm rời đi khác nào hắt thau nước cho tắt ngóm. Phải chi có nàng bên cạnh để cùng nhau toan tính.
Từ bỏ sao đặng, khi nỗi ám ảnh từ thời khắc ngắn ngủi gặp lại người yêu cũ ở ven hồ khiến Nhân phải trả giá bằng một giấc mộng kinh hoàng nhưng lòng không hề nao núng, vẫn bất chấp tất cả, đợi chờ nàng tìm đến. Ma quái còn chẳng chấp, chấp gi mấy câu dò hỏi vu vơ của hai tên công sai rỗi việc.
Đêm ấy trời mưa như trút, bốn bề mênh mang nước. Trong màn mưa sậm sì, có một cái bóng lờ nhờ trắng từ phía hồ hướng về túp lều của gã trai cô độc. Nó đẩy cửa bước vào, tiến lại gần chàng ta, nước từ trên người nhỏ thành vũng trên nền đất. Nhân sợ đứng tim, định kêu lên nhưng miệng chỉ ú ớ mà không thốt được một câu. Bóng ma vén mớ tóc lòa xòa để lộ khuôn mặt đầy cám dỗ, rồi cất tiếng thì thào:
- Linh đây mà, biết anh đã trở về nên em đến thăm. Anh hãy chờ một thời gian nữa, khi em đổi kiếp, chúng mình sẽ đoàn viên.
Đúng Linh thật rồi, Linh của ngày xưa, Linh của ban chiều thờ thẫn ven hồ. Mồm miệng đuợc "mở khóa", theo hiệu lệnh từ tim óc, Nhân buột lời say đắm nồng nàn:
- Anh nhớ em quá Linh ơi! Lúc tù tội đói khát hay khi bệnh tật hành hạ, anh vẫn mơ được ôm ấp em thêm một lần để có can đảm mà sống. Hãy lại đây với anh...
Trong ánh chớp chói lòa, thiếu phụ mặc đồ trắng nhe hàm răng ngập máu cười rờn rợn, gió thổi bay mái tóc bù xù, khuôn mặt xinh đẹp của Linh chỉ còn lại xương xẩu gớm ghiếc. Chốc lát, cái bóng tan biến vảo thinh không.
Sấm sét nổ váng trời, Nhân giật mình tỉnh giấc, mặt đầm mồ hôi. Gã thở phào nhẹ nhõm "Thì ra chỉ là một cơn mê". Ngoài trời mưa gió đang gào rú, dưới nền đất trong nhà, một vũng nước còn đọng lại…