Văn chương có sẵn một ngăn kéo nguyên liệu khổng lồ cho những sáng tạo phái sinh. Ngay cả những bậc thầy kể chuyện đôi khi cũng lấy ra từ đó thành phẩm có sẵn để tiếp tục đục đẽo. Franz Kafka viết Sự thật về Sancho Panza với các nhân vật bất tử của Cervantes, chỉ là ở đây, Don Quixote trở thành con quỉ ám của Sancho Panza. Và rồi những Odysseus, Penelope, Telemachus, Circe, Achilles của Homer từ gần ba ngàn năm trước vẫn liên tục được Margaret Atwood, Louis Glück, Madeline Miller - những tác giả của thế kỉ 21 - phủi lớp bụi quá khứ và thêm “chòm râu” của thời hiện đại.
Như thế, văn chương có thể trải qua vô lượng kiếp sống, liên tục sinh nghĩa, liên tục thở đều kể cả khi tác giả đã thành người thiên cổ. Đó cũng là lí do cho sự ra đời của Những khán giả ngồi trong bóng tối - một tập hợp những nhân vật quen thuộc của văn học Việt Nam, hiện ra dưới diện mạo mới, góc nhìn mới cùng những suy tư mới.