Người ta thường bảo tận cùng của cô đơn là những tiếng nói không được lắng nghe. Có những kẻ vừa sinh ra đã ở nơi sâu thẳm tuyệt vọng đó, lại có những người dù dùng chung một ngôn ngữ nhưng những câu từ nói ra vẫn chẳng đến được với người họ muốn gửi gắm.
“Tần số cô đơn” như một sự gói ghém những tiếng lòng, những xúc cảm khao khát được truyền tải đến một nơi nào đó khác cõi tim này, là một tập thơ ‒ tập hợp của những tần số bị rè, những nỗi nhớ và tình yêu đang mắc kẹt ở đâu đó.
“chuyện tần số 52.0 Hz
nỗi nhớ này bị nghẹt
không gửi được đến em”