Liên hệ với tri thức và lịch sử, thông qua cuộc khảo luận này, Kierkegaard đi đến kết luận rằng đức tin không thể hiểu được nhờ tri thức, lý trí và logic mà chỉ có thể hiểu được nhờ chính tự thân nó, để từ đó đặt nền tảng cho triết học hiện sinh.
“Há chẳng phải ở đây chúng ta đã đối mặt với những thử thách kinh khủng nhất của đức tin đó sao, và há chẳng phải việc vứt bỏ những thử thách này là chưa bao giờ khả thi đó sao? Nhưng tôi cũng không thể nào chứng minh được sự tồn tại của Thượng đế bằng cái trật tự của vạn vật. Nếu tôi cứ cố làm, thì tôi sẽ chẳng bao giờ hoàn tất được nó, mà sẽ phải sống in suspenso [ở trong tình trạng chờ đợi, bất định], luôn e sợ một cái gì đó kinh khủng sẽ xảy ra khiến cho cái phần chứng minh nho nhỏ của tôi bị sụp đổ.” - Søren Kierkegaard