Phải chăng tất cả những tình cảm trong sáng mãnh liệt đều xuất phát từ nỗi cô đơn sâu thẳm bên trong nội tâm của mỗi người? Vậy thì khi ấy “yêu” và “cô đơn” có liên quan gì đến nhau hay không, trong khi nhìn chung thì chúng có vẻ rất mâu thuẫn? Có lẽ chúng ta đều phải học cách quan sát thật sâu và lâu, bởi “có những thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cái cốt tử chỉ có thể được cảm nhận bằng trái tim”
Có thời điểm nào tình yêu không là chính nó và có khi nào tình yêu sẽ được bộc lộ một cách mãnh liệt và hoàn toàn chân thực hay không?
Điều gì sẽ xảy ra khi mình cứ mãi mang trong tim bóng hình của một người, đi từ nơi này đến nơi khác?
Điều gì sẽ xảy ra khi mình cứ mãi theo đuổi những tình cảm không trong tầm với?
Và cuối cùng, điều gì sẽ xảy ra khi chúng ta yêu?