Thế Giới Kết Thúc Dịu Dàng Đến Thế - Một ý niệm khác về sự kết thúc
Tồn tại trong cuộc đời này, ở một góc khuất sâu thẳm bên trong mỗi người, đều tồn tại một nỗi sợ hãi, một câu hỏi, rằng chúng ta đến đây rồi sẽ đi về đâu. Và vì điều đó mãi đến nay vẫn còn là một bí ẩn, không thể nhìn thấy hay nhận biết trước, nên nhiều giả định về kết thúc của con người cá nhân cũng như của cả thế giới đã được đặt ra và dựng thành phim ảnh. Tuy nhiên, “Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế” của Ichikawa Takuji lại đem đến một góc nhìn khác, nhìn về kết thúc bằng dịu dàng và yêu thương.
Theo Takuji, để thấy được sự dịu dàng của ngày ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ thế giới, mọi sinh linh dừng lại và tồn đọng trong không khí linh thiêng huyền nhiệm ấy, chúng ta phải nhận ra, mỗi ngày thế giới đều giấu trong nó rất nhiều sự kết thúc.
Xoay quanh câu chuyện của cậu thiếu niên Yoshizawa, chúng ta lần lượt phát hiện ra, sự kết thúc vẫn diễn ra mỗi ngày, có điều với quy mô nhỏ, không tác động đến đám đông, nên ta ít nhận thấy. Đó là khoảnh khắc ngày tàn, cậu bạn Hiroyuki thì vẽ và Yukino chụp ảnh cảnh hoàng hôn. Sau này, đến lượt Yoshizawa chế tạo ra những chiếc kính vạn hoa mô phỏng lại bầu trời hoàng hôn mà Yukino rất yêu quý. Mà hoàng hôn thì xảy ra mỗi ngày, cho nên mỗi ngày đều là một sự kết thúc để thế giới tái sinh với vẻ rực rỡ riêng của nó cho ngày hôm sau. Chia tay cũng là kết thúc của cuộc gặp gỡ, đúng theo tinh thần mỹ học Nhật Bản, duyên hợp để tan, duyên tan rồi lại hợp. Người mẹ qua đời, Hiroyuki và Yukino lần lượt rời thị trấn, bản thân cậu chia tay quãng thời gian ở trường trung học và sau này là chia tay người bố thô sơ mà trái tim luôn hướng về gia đình. Và mỗi chúng ta cũng đều trải qua những kết thúc rất đỗi dịu dàng như thế.
Takuji không đề cập đến hàng loạt sự kết thúc như vậy để chúng ta hoảng sợ, mà để chúng ta học cách đối xử trước một nỗi đau, một chút buồn thương từ thái độ của các nhân vật. Nước mắt có rơi, nhưng họ không trốn chạy. Họ đối mặt với kết thúc vì hiểu được rằng kết thúc là điều tất yếu sẽ xảy đến: “Chuyện không tưởng và buồn đến nao lòng, nhưng lại là sự thật. Cái kết nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng. Khác xa với những gì chúng ta đã hình dung.” Và “cảm giác có gì đó hơi giống với sự bùi ngùi khi tiệc tàn hay tiệm tạp hóa đến giờ đóng cửa”, Hiroyuki chỉ lo sợ một điều duy nhất: không kịp đến bên người mình yêu để đón chờ giây phút cuối cùng. Không chỉ cậu, mà tất cả mọi người, một khi đã chấp nhận sự kết thúc sớm muộn gì cũng không thể tránh khỏi này, cũng chỉ còn lại ước nguyện duy nhất ấy. Khi thị trấn đầu tiên bị nhuộm xanh, sự xôn xao còn nhiều, và người di tản cũng nhiều. Về sau, trên đường đi đến nhà Yukino, Yoshizawa thấy gương mặt của những người đóng băng đều hạnh phúc, ánh lên một nụ cười, bình thản hoàn toàn, bên cạnh họ là gia đình, là người yêu.
Thậm chí, biết trước sự kết thúc sẽ diễn ra thế này còn mang lại nhiều điều tốt đẹp cho cõi tạm những ngày cuối cùng. Mọi người nhã nhặn, cẩn trọng, và quan tâm với nhau hơn, tránh làm tổn thương nhau vì dòng linh chất trong mỗi người sắp bị cột sáng xanh hút cạn. Cửa hàng tiện lợi chẳng còn ai, nhưng mọi người vẫn lịch sự để lại tiền trên quầy. Đến cả Mizuki, bạn đồng hành của Yoshizawa, cũng thay đổi. Từ một chàng trai bốc đồng, với cái tôi quá lớn, thường xuyên làm người anh yêu là Eriko buồn phiền, trở thành một người mềm mỏng, giàu trắc ẩn, và có cơ hội thể hiện ra ngoài những cảm xúc, rung động thật sự mà anh thường dùng lớp vỏ ngoài che giấu. Sự vụng về của anh khi đính chiếc cài áo lên Eriko đã đóng băng, dù muộn màng, nhưng cũng đã kịp để cho anh, chính anh chứ không ai khác, thổ lộ lòng mình, sống thật với tình yêu của mình. Mẹ Yukino và Bác sĩ, Yoshizawa cũng như Yukino may mắn hơn, vẫn còn chút ít thời gian để trao những lời yêu thương mà do hoàn cảnh lẫn tính cách ngại ngùng chưa được thốt ra. Ánh sáng xanh cứ như thể chất xúc tác để tình yêu trên thế gian nở hoa.
“Cái chết, sự phản bội và kết thúc màu xanh, tất cả giống như chuyện của thế giới khác, chỉ còn thấy sự chấp nhận đối phương sâu sắc và tình yêu trong họ mà thôi.”
Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế, không phải chỉ vì cách ánh sáng xanh bao bọc lấy thời gian và không gian của mỗi người quá đỗi trầm lắng và từ tốn, mà quan trọng hơn, sự kết thúc dịu dàng ấy đến từ việc mấy tỉ người đang cùng tỏa ra năng lượng tình yêu của mình, thứ năng lượng bất tận, nên Yukino mới thủ thỉ ước mơ có một chiếc máy vận hành bằng thứ năng lượng vô biên này. Chính vì vậy mà, đúng như lời bố của Yoshizawa nói: “Cuộc chia ly này không hề buồn bã. Bây giờ bố đang vô cùng hạnh phúc. Vì đứa con trai cưng của bố đang chuẩn bị tới chỗ người nó yêu mà…”
Trong những giây phút cuối cùng trước khi bị ánh sáng xanh bao phủ, Yoshizawa đã nghĩ, “trên thế giới sẽ không có gì ngoài những ngôn từ bày tỏ tình yêu, sự ghét bỏ có lẽ cũng héo quắt đi như ngọn cỏ ở một nơi xa xôi tách biệt với ánh sáng.” Sự kết thúc này hóa ra chính là sự xóa bỏ những thù hằn trên thế giới, chỉ còn tình yêu, rất đỗi dịu dàng, ở lại mãi mãi cùng với ánh sáng xanh.
Nguồn: Đỗ Quyên - Nhã Nam Thư Quán