Văn Thi Sĩ Tiền Chiến
Tác phẩm này không phải là một văn học Sử, cũng không phải một công trình khảo luận.
Đây là chứng dẫn một thời đại, của một người đã bước trong lịch trình hăng say của Thế hệ Văn học Cận kim, đã lăn lóc hằng
ngày với các bạn đồng hành. Nó đã sống, đã thấy, đã cảm xúc giữa một thế giới mới đột nhiên xuất hiện từ một thế giới cũ.
Nó đã chia xẻ những vinh nhục của số kiếp con nhà văn.
Tiếng súng đại bác lần đầu tiên nổ dưới vòm trời Âu làm rung chuyển Địa cầu, hai mươi mốt năm sau Đệ nhất Thế chiến, đã
làm sụp đổ tất cả kiến trúc đồ sộ nhưng mong manh của Đô hộ Pháp trên Đất nước thiêng liêng của Tổ quốc, Chỉ độc nhất còn
lại Văn hóa.
Kỷ nguyên mới đang quằn quại trong khói lửa. Cái gì còn lại vẫn nguyên vẹn, đã trở thành một kí ức vàng son.
Nó chói lọi trong quạnh quẽ huyền mơ của một dĩ vãng luôn luôn còn hiện tại. Không có người chết. Chỉ có người vắng mặt.
Nhân chứng, vai còn nặng hành trang của cuộc phiêu lưu kì thú ấy, không có một kiêu hãnh nào cả. Không vì khiêm tốn giả
dối. Chỉ vì trung trực truyền thống của Văn nghệ đối với người đương thời với nó trong thế hệ qua, đối với chính lương tâm
của nó trong thế hệ nay.